Chúng ta đang ở trong một tuần trời đầy đủ, đặc biệt là hôm nay, thứ Năm, tuần trời thứ ba. Nó không đặc biệt, không có gì đáng chú ý, nhưng lại có một cái cảm giác khó tả, nó là cảm giác của tuần trời.
Chúng ta không thể tránh khỏi cảm giác này, dù chúng ta là người Việt Nam, người sống trong một nền văn hóa, một nền đất liên tục. Tuần trời là một định lệ, một chuỗi ngày có ý nghĩa riêng, và chúng ta phải sống trong đó.
Nói đến hôm nay, thứ Năm, tuần trời thứ ba, có một sự kiện đặc biệt đang diễn ra. Chúng ta đang ở trong một khoảng thời gian mà người ta gọi là “thời gian khó chịu”. Nó không đặc biệt, không có gì đáng chú ý, nhưng lại có một cái cảm giác khó tả, nó là cảm giác của thời gian khó chịu.
Thời gian khó chịu không chỉ là cảm giác của sự cứng rắn, sự khó chịu, mà còn là cảm giác của sự bất an, sự lo lắng. Chúng ta không thể tránh khỏi nó, dù chúng ta là người Việt Nam, người sống trong một nền văn hóa, một nền đất liên tục. Thời gian khó chịu là một định lệ, một chuỗi ngày có ý nghĩa riêng, và chúng ta phải sống trong đó.
Nhưng hôm nay, thứ Năm, tuần trời thứ ba, có một điều gì đó khác. Chúng ta đang ở trong một khoảng thời gian mà người ta gọi là “thời gian hứa hẹn”. Nó không đặc biệt, không có gì đáng chú ý, nhưng lại có một cái cảm giác khó tả, nó là cảm giác của thời gian hứa hẹn.
Thời gian hứa hẹn không chỉ là cảm giác của sự hy vọng, sự mong đợi, mà còn là cảm giác của sự tin tưởng, sự cam kết. Chúng ta không thể tránh khỏi nó, dù chúng ta là người Việt Nam, người sống trong một nền văn hóa, một nền đất liên tục. Thời gian hứa hẹn là một định lệ, một chuỗi ngày có ý nghĩa riêng, và chúng ta phải sống trong đó.
Vậy hôm nay, thứ Năm, tuần trời thứ ba, chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta sẽ tiếp tục sống, tiếp tục bước đi trong những tuần trời đầy đủ, những ngày có ý nghĩa riêng. Chúng ta sẽ tin tưởng vào những gì đã hứa hẹn, mong đợi những gì sẽ đến.
Và khi hôm nay qua đi, khi tuần trời thứ ba kết thúc, chúng ta sẽ chuẩn bị cho những tuần trời tiếp theo, cho những ngày mới. Chúng ta sẽ tiếp tục tin tưởng vào những gì đã hứa hẹn, mong đợi những gì sẽ đến.
Vì chúng ta là người Việt Nam, chúng ta sống trong một nền văn hóa, một nền đất liên tục. Chúng ta tin tưởng vào những gì đã hứa hẹn, mong đợi những gì sẽ đến. Chúng ta sẽ tiếp tục sống, tiếp tục bước đi trong những tuần trời đầy đủ, những ngày có ý nghĩa riêng.
Vì đó là cuộc sống của chúng ta, đó là những gì chúng ta phải làm. Hôm nay là thứ Năm, tuần trời thứ ba. Chúng ta sẽ tiếp tục bước đi trong những tuần trời này, bước đi trong những ngày có ý nghĩa riêng này.
Và khi hôm nay qua đi, khi tuần trời thứ ba kết thúc, chúng ta sẽ chuẩn bị cho những tuần trời tiếp theo, cho những ngày mới. Vì đó là cuộc sống của chúng ta, đó là những gì chúng ta phải làm.